Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Gửi “Hoàng Tử Chăn Vịt”


Khi yêu xa, đừng xem tình yêu và người mình yêu là tất cả, hãy chỉ để đó là gia vị, làm nồng nàn thêm cuộc sống thường ngày…
Tôi đã yêu anh ấy không phải bằng con tim mà bằng chính cuộc sống của mình!Gần một năm yêu anh, tôi đã không nhận ra, tôi sống hạnh phúc được là vì anh. Phải, tôi để tâm trí mình lệ thuộc hoàn toàn vào anh. Tôi hạn chế tất cả các mối quan hệ, tôi khước từ tất cả những lời làm quen, tôi hủy tất cả lịch đi chơi với bạn bè chỉ cần anh muốn…cuộc sống là của tôi, nhưng tôi đã sống cho anh. Có lẽ vì lẽ đó, tôi luôn cầu toàn sự hoàn hảo về mặt tình cảm từ anh…Và vì thế khi yêu xa, tôi đã mất rất nhiều thời gian để cân bằng lại cuộc sống…
Và việc điều hòa tình cảm giữa lúc yêu gần và yêu xa thật khó khăn, khó khăn đến nỗi tôi coi yêu xa mang một nỗi đau cùng cực nhưng vô hình.
Cả ngày tôi thất thần đợi tin nhắn…
Giật mình mỗi lần chuông điện thoại reo…
Vớ lấy cái điện thoại một cách nhanh chóng khi tin nhắn đến…
Mong tất cả là anh đang liên lạc…
Tôi đang “săn” sự quan tâm từ anh…
Và có lẽ, tôi là người thợ săn bất hạnh!
Anh nói anh bận lắm, không quan tâm anh được…
À…ừ, đi du học chưa bao giờ là rảnh cả. Em hiểu!Em thông cảm!
Nhưng chắc chắn anh sẽ không bận bằng ngài Obama đâu, ngài ấy bận lắm, nhưng ngài ấy vẫn dành thời gian cho vợ và 2 cô con gái….
Không có ai là vô tâm, chỉ là tâm của họ không hướng về mình…
Trách móc, giận hờn, khổ đau, sợ hãi, khóc lóc…là những cảm xúc khi anh không nhắn tin cho em một ngày. Thế nhưng, không còn là lúc hờn anh sẽ đến bên dỗ dành âu yếm nữa, mà, đau sẽ tự lành, rách sẽ tự khỏi. Tự xoa dịu trái tim mình bằng chính nước mắt của mình…
Từ ngày anh đi xa, em thất thần mỗi ngày!không đi đâu ngoài đi học, tự giam mình trong phòng, ngột ngạt quá thì rảo bước ra đường, rồi lại thất thểu bước về, héo úa!Không phải vì yêu anh mà mất hết lý trí, mà vì những thói quen thường ngày khó bỏ. Thói quen bên anh ăn cơm, bên anh xem phim, bên anh đi chơi…thói quen bước trước là anh bước sau là em…!
Và rồi, anh à, em nhận ra, em cần phải tự giải thoát mình trong vòng luẩn quẩn tình ái!
Em đã thử một ngày không trực chờ điện thoại của anh, và em thấy thanh thản quá, em thở dài thoải mái…
Em lấy lại tinh thần, đặt ra mục tiêu mà trước nay em chưa bao giờ nghĩ tới, đó là sẽ cố gắng để đi đến nhiều miền đất lạ bằng chính đồng tiền mình làm ra…
Và em nhận ra, cuộc sống của mình là sống cho mình, anh và tình yêu không phải là tất cả nữa mà là động lực cho em sống và đối đãi tốt với bản thân mình!
Cuộc sống thật tươi đẹp khi mình cố gắng chinh phục ước mơ mà lại có một tình yêu ngọt ngào luôn đồng hành…Đẹp biết mấy!
Gửi những cô gái yêu xa:Khi yêu xa, đừng coi anh ấy là cuộc sống của mình nhé, cuộc sống là diễn ra thường nhật, anh ấy lại ở xa, sống vì anh ấy thì khác nào chúng ta đang sống như người vô hồn…
Gửi những chàng trai yêu xa:Cô gái của các anh có lẽ đang thấp thỏm chờ điện thoại anh, có lẽ đang nhớ nhung anh da diết, có lẽ đang sợ hãi tột độ, có lẽ đang tự giận anh và tự tha thứ cho sự vô tâm của các anh đó. Nhấc điện thoại và gọi cho cô gái của các anh đi nhé…!
Hà Nội hôm nay đẹp ngày, may quá không mưa để nỗi nhớ bớt chứa chan…!
Em yêu Duy…! Em đợi Duy về…!
Hà Nội, ngày 25 tháng 7 năm 2016.

Chúc cậu luôn hạnh phúc – Cơm Nguội

Chúc cậu luôn hạnh phúc
“Đêm nay… (#26_7_2016 ) tớ lại chẳng ngủ được cậu
ạ. ( cho phép tớ gọi nv vì đó là từ ngữ chỉ mối quan hệ bạn bè mà. Đúng không ) tớ mới vừa biết được bí mật đấy cậu ạ. Cậu có tò mò không? À, chẳng thể gọi đây là bí mật được đâu… vì “bí mật” này có lẽ tớ đã biết từ lâu rồi ý.. tớ đặt tên cho câu chuyện này cũng là mớ cảm xúc tớ đang trải qua (gọi là mớ cảm xúc vì nó chứa đựng nhiều cung bậc lắm, hờn, ghen, tức, giận, thậm chí là căm thù)… là SỰ PHẢN BỘI nhé cậu !!! Nhưng sự phải bội này nó chẳng khốc liệt như trong phim, nó cũng chẳng lâm li bi đát như trong truyện… nó đáng yêu lắm, thực sự nhẹ nhàng… nhẹ nhàng trôi… tớ gọi đó là SỰ PHẢN BỘI DỄ THƯƠNG
… TỚ và cậu từ một người lạ… quen nhau…. nói chuyện… nói yêu nhau… và đồng ý. Bắt đầu cũng có giai đoạn, nhưng có chỗ khác là giai đoạn ấy diễn ra trong một nốt nhạc, chẳng phải nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm. Người ta nói đúng, cái gì diễn ra quá nhanh thì cũng dễ dàng mất đi. Tớ đã k tin điều đó, vẫn yêu cậu rất nhanh vì trái tim tớ lạnh lắm cần sự quan tâm. Ấy vậy mà cũng chẳng trọn vẹn đâu.. “yêu xa” thì có khác gì đâu cơ chứ, vẫn một mình cute lạc lối, vẫn nhìn đám bạn có người yêu thương mà tim rối bời. Chỉ khác là, mỗi sáng thức dậy, tớ nhận dc một loạt tin nhắn yêu thương (hồi ấy cậu chăm nhắn tin cho tớ lắm cậu nhỉ) trưa về, cũng là tin nhắn yêu thương… tớ vẫn k quên đáp trả bằng những icon ngộ nghĩng đáng yêu… tối đến lại là những câu chuyện tâm sự, những công việc hằng ngày, những lần giận dỗi bé tí ti. Tớ dần quen với cảm giác yêu xa, nó không ồn ào, nó cũng chẳng cuồng nhiệt… cứ từ từ… mà lại bền lâu…. đó cũng là động lực để tớ duy trì mối quan hệ. Tớ gọi cậu là anh 🙂 mặc dù cậu ít hơn tớ một tuổi… nhưng cậu xứng đáng làm anh thật nên tớ cũng tin tưởng và gọi cậu như vậy đấy!
Chẳng muốn kể hết những kỉ niệm ra đâu… vì đôi lúc con người ta chỉ cần giữ trong lòng, bất chợt nhớ đến và mỉm cười, cũng đủ hạnh phúc rồi cậu ạ! Nhưng hôm nay đây, chính lúc này, tớ chẳng thể mạnh mẽ cất giấu, tớ muốn viết, tớ sợ… tớ mạnh mẽ quá sẽ quên hết tất cả về cậu – người yêu cũ à.
Thấm thoát thời gian cũng trôi qua… ngày ấy mình gặp nhau.. tớ vẫn sống đúng bản chất của tớ, hiền lành, có tí gì đó là quê mùa. Còn cậu, ấn tượng đầu tiên về cậu là đen, bình thường, duyên…. như một sự sắp đặt sẵn… chúng ta gặp nhau, cậu nhớ chứ? Cậu là người đi tìm, tớ chẳng trốn… nhưng tớ đã vẽ ra một cái sơ đồ vòng vèo để cậu khó có thể tìm ra.. vậy mà cũng tìm ra rồi đấy thôi. Tớ lên xe, tớ ôm cậu mà chẳng cần cậu phải nhắc, tớ thấy cảm giác an toàn 🙂 đi chơi, ngồi sau xe, ôm nhau… 🙂đó có dc coi là kỉ niệm chứ ???
Tiếp đó là chuỗi ngày hạnh phúc của tớ khi dc ở bên cậu…. tớ chẳng muốn kể nữa đâu… ng kể cũng mệt rồi chắc ng đọc cũng đang căm phẫn lắm. Tớ dừng lại ở đây nhé!
Thời gian vẫn cứ thế trôi, tớ trở về nhà, cậu vẫn nơi đó, vẫn là những dự địnnh dang dở….. cũng dc 2 năm rồi nhỉ. Tớ bắt đầu kể về “sự phản bội dễ thương nhé”
chúng ta đã có những mâu thuẫn k thể giải quyết. Cậu áp lực học tập, công việc, cậu thờ ơ…. tớ ngu ngơ k biết chuyện j xảy ra, tự cho rằng mối tình… nhạt. Lời hứa, lời thề….. bây giờ tớ mới nhận ra, đừng hứa… đừng thề, hãy để cho nó tự nhiên, mọi sự áp đặt hay nói cách khác là do con người tác động nó sẽ chẳng dc lâu bền. Tớ đã từng nghe câu nói này “nếu tình yêu tự nhiên sinh ra, tự nhiên tồn tại, thì hãy để nó tự nhiên sống, tự nhiên trôi” tớ đã để nó “tự nhiên” và kết quả nhận được là gì nào… là sự phản bội. Sẽ chẳng có gì đáng nói khi ngày cậu có cảm tình với người khác là chính cái ngày chúng ta đang còn yêu nhau 🙂 cậu bắt đầu khó chịu với tớ, khó chịu một cách dễ thương, cậu đã nói tớ rằng hãy tìm một ng khác chăm lo tốt hơn cho tớ :))) điều đó quá dễ thương phải không nào. Cũng tưởng như bao lần giận dỗi khác, tớ bơ đi, chẳng liên lạc gì với cậu cả, off 2 ngày chẳng một tin nhắn… ồ, điều cậu nói là thật,,, chứ chẳng phải đùa đâu. Tớ vẫn sống trong dằn vặt đau khổ cho rằng mình sai không quan tâm người yêu, ương bướng và hay cãi cùn với người yêu :))) cậu thấy tớ sống khổ sở nv mà cậu vẫn để im, cậu chẳng dám thẳn thắn đứng ra hét vào mặt tớ “ANH YÊU NGƯỜI KHÁC RỒI” cho tớ tỉnh giấc với. Cậu nhẫn tâm quá rồi cậu ạ. Hằng ngày, tớ vẫn cố kiếm tìm điều gì đó tớ k can tâm. Hôm qua đấy, tớ thấy cô ấy up hình chụp ở nhà bà nội :)) nhìn cái gáo múc nước với hình dáng cái bức tường thôi tớ cũng đoán ra rồi 🙂 à không, cái không khí chụp thôi tớ cũng đã đoán ra chứ, tớ giỏi ghê *tự khen* những stt của cô ấy làm tớ nhói đau lắm, mặc dù chẳng ám chỉ điều gì, chẳng công khau điều gì cả…. không dừng lại ở đó, tớ tiếp tục hành hạ mình bằng việc lục lọi tường của người yêu mới của cậu đấy ( bây giờ tớ đã khẳng định điều đó ) tớ đã tìm thấy điều tớ cần tìm, dòng tin nhắn bị cắt tên, có một người nói yêu thương một người, có một người kêu một người bằng “mắm” cái tên quen thuộc quá cậu nhỉ.
Tiếp đó, tớ mạnh dạn ib cho cô ấy, tớ chẳng ác cảm hay ghét gì cô ấy đâu… chí ít cũng cảm ơn vì cô ấy là người tớ yêu đã chọn. Cô ấy thành thật với tớ, kể cho tớ nghe ngày cậu đã nói thích cô ấy…. cô ấy cũng tốt, theo cảm nhận của tớ là như vậy.. chẳng đáng trách gì cả… khi 2 người k còn yêu nhau thì có người mới cũng là điều tất nhiên thôi. Chỉ ân hận vì bản thân đã tạo ra khoảng cách… khoảng cách đủ giết chết một tình yêu.
Cô ấy nói rằng cô ấy ghen tỵ với tình yêu cậu dành cho tớ, cách cậu đối xử với tớ trong thời gian qua. Nhân tiện đây tớ cũng cảm ơn cậu nhé
Cô ấy nói rằng 2ng đi chơi nhưng cậu k cho chụp hình :))) vì sợ tớ thấy và đau lòng… nhân tiện đây cậu hãy gạt bỏ suy nghĩ ấy đi nhé. Đừng sợ tớ tổn thương, vì cậu đã làm tớ tổn thương từ lâu lắm rồi
Và tớ nói rằng…. tớ đã chấp nhận tất cả… đối mặt…. đứng dậy và vượt qua… tớ chưa dám nói sẽ tha thứ cho cậu nhưng tớ dám nói sẽ k còn bận tâm về cậu nữa… nếu có người hỏi tớ về cậu, tớ sẽ trả lời “cậu đang ở sg, chạy xe và hít thở không khí ởthành phố ấy. Còn lại, tớ chẳng biết j về cậu nữa”
Khi biết sự thật ấy. Tớ đã vội vã gom hết kỉ niệm định đốt nó đi nhưng tớ đã làm khác, tớ cho kie niệm vào trong một chiếc rương nhỏ, khóa một chiếc khóa lớn và vứt cái chìa khóa đó đi :))) tớ nghĩ mk làm đúng, vì những thứ đó chỉ là vật vô tri vô giác…
Ai nói tớ ngu ngốc, tớ cũng chấp nhận, viết bao nhiêu stt buồn. Nhưng đây k phải stt, đây là một câu chuyện, một nỗi lòng, nỗi tâm sự mà bây giờ mới giải thoát được. Chúc cậu luôn hạnh phúc
Tớ mệt rồi ! Ngủ đây. Kết thúc chuỗi ngày đau buồn u ám…. :))))
Sáng dây t sẽ đăng mong c sẽ đọc dc :::))”

Giá như – Bóng’s Đêm’s


Anh à vậy là đã được gần một tháng rồi, từ lúc mình chia tay đến giờ em biết mình cần ai và thực sự thích hay yêu một ai đó. Ngày đó em rất muốn nói với anh là:
Em sai rồi, anh tha lỗi cho em nhé. em hứa sẽ không như thế nữa mà.
Nhưng có thứ gì đó đã chặn cổ họng em lại và bắt nước mắt em chảy dài trên má nó lại một lần nữa bắt em nói ra hai từ mà những cặp tình nhân chẳng muốn nói nhưng lại phải nói đó ga là hai từ chia tay.
Em đã tự dặn lòng mình để quên đi anh quên đi những thứ thuộc về anh nhưng chỉ vô dụng thôi, càng quên thì càng nhớ. Em phải làm sao đây anh?? cho dù em chưa gặp anh bao giờ nhưng anh là người con trai em yêu nhất và vương vấn đủ mọi thứ em đã sống trong những ngày tự lừa dối mình tự dày vò vì đã đánh mất đi anh người con trai mà em yêu thương nhất.
Giá như thời gian quay lại em sẽ đền đáp tất cả cho anh. Em yêu anh

Chuyện tình hơn tuổi – Lương Mạnh Đức


Chuyện tình hơn tuổi – Lương Mạnh Đức (27/07/2016)
Chuyện ngắn mình viết sau đây là chuyện tình yêu hơn tuổi dành tặng người vợ chưa cưới của mình cũng như một lời hứa hẹn trong suốt 9 năm tới. Mọi người cùng đọc và chia sẻ giúp mình nhé. Tên truyện là Wait Me
For Promise Nine Years (Chờ Đợi Anh Cho Lời Hứa 9 Năm)
Tôi quen em rất tình cờ: quen qua mạng xã hội Bigo. Một buổi chiều trước khi đi đá bóng thì tôi có lướt qua bigo đọc thấy một video với dòng chữ “ai muốn làm e rể tui hông”cùng với ảnh nhìn dễ thương lắm nên tôi vào xem. Xem video của em thì tôi commet đầu tiên là “Người đẹp”cùng với icont :)) thì em cười cừng với lời cảm ơn
Nghe giọng em ngọt ngào mà đáng yêu đến thế. Tôi cảm thấy thích nói chuyện với em ngay từ lúc đây. Và tôi chát tôi hỏi em “người đẹp tên gì thế :))”em cười và nói “em tên Ánh”… . Mạng xã hội trực tiếp mà nên biết bao nhiêu người chát hỏi em nhưng tôi vẫn cố bon chen để được nói chuyện vơi em thôi. rồi tôi hỏi ních facebook em. Em bảo ních fb em khó tìm lắm anh cứ để lại ních anh rồi em kết bạn. Thế là tôi để lại facebook mình cùng với số điện thoại. Tôi phải chát đi chát lại mấy lần vì lo em không nhìn thấy rồi quên. Nhưng em hứa là tối em sẽ add ních faxcebook tôi. Buổi chiều hôm đấy tôi vui lắm tôi đi tập bóng đá giải chạy bộ gần 5km mà không biết mệt. Tôi cười tủm chỉ mong em add nhanh để còn nói chuyện… .
Tối hôm đấy, khi đi đá bóng về và tắm rửa ăn uống xong thì tôi lên facebook thì thấy em đã gửi kết bạn đến cho mình. Tôi vội vàng chấp nhận rồi vào xem ảnh xem bảng tin em. Tôi trêu em bằng một commet ảnh cùng dòng chữ “sắc mặt, đáng yêu thế” vì lúc em bigo tôi chụp lại được… Tôi nhắn tin qua facebook cho em. Mới đầu nói chuyện em gọi tôi bằng anh rồi tôi mới hỏi em sinh năm bao nhiêu em trả lời… tôi mới nói với em là tôi kém em những 3 tuổi 😊 (đúng ra là 2 tuổi thôi nhưng có lí do nhé các bạn) Thế là tôi với em đổi cách xưng hô là anh với chị các bạn ạ… .
Tôi với với em nói chuyện vui lắm. em và tôi nói chuyện cởi mở cùng nhau chia sẻ những chuyện buồn những vấp ngã trong tình yêu… Lúc í đã là 23h52p rồi, tôi trêu em “bao giờ lấy chồng” em bảo em không lấy ở như này với bố mẹ thôi tôi cười nói “C lấy lgi. Thôi. Đừng lấy c ạ, đợi a làm giàu. Rồi a xuống hỏi c” em í trả lời lại là “Oke luônnn. A cứ làm giàu đi. A phải giàu c ms lấy. Vì lúc ý. . A ms có tiền cho c đi thẩm mỹ. C ms trẻ hơn a đc”…
Mới đầu tôi chỉ định trêu em thôi nhưng mấy ngày sau nói chuyện tôi và em hay nhắc đến chuyện đấy lắm. Em nói em chờ tôi 9 năm nếu sau 9 năm tôi chưa thành đạt thì em sẽ không lấy ai nữa vì đợi tôi mà em đã già đi mất. Tôi cảm nhận được quen em như là định mệnh với tôi khi mà còn biết bao người con gái trẻ đẹp hơn em mà tôi không quan tâm, không nói chuyện với mà lại quan tâm một người lạ, một người hơn tuổi như em. Tôi nói với em tôi hứa sẽ không để em phải đợi đến 9 năm đâu tôi sẽ cố gắng bằng chính khả năng của mình chỉ cần em đợi tôi sẽ vì em…
Tôi và em đã hứa với nhau cùng chờ đợi nhau trong 9 năm tới sẽ không yêu một ai, em nói em sợ sẽ già hơn tôi người ta sẽ soi mói tôi… nhưng với tôi khi tôi đã yêu một ai khi tôi đã quyết định vì mục tiêu đặt ra tôi sẽ cố gắng đến cùng và tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cũng như yêu em, lấy em tôi sẽ chẳng ngại ngần và nói với cả thế giới này em là vợ chưa cưới của tôi là mối tình phải chờ đợi 9 năm để cùng nhau bước hết quãng đường còn lại. Là người con gái mà tôi sẽ luôn che chở yêu thương đến trọn đời…
Tuy rằng khoảng cách chúng tôi rất xa em ở thanh hóa còn tôi lại ở yên bái cách nhau mấy trăm km nhưng tôi vẫn có niềm tin hạnh phúc nó sẽ luôn tồn tại… . . Hiện em đang học chuyên nghiệp ở hà nội, một thời gian nữa tôi cũng sẽ xuống thăm em và có thể tôi cũng sẽ xuống làm để được gần em hơn… .
Khi các bạn đọc xong câu chuyện này có thể có bạn sẽ nghĩ chỉ là nhảm nhí. . Nhưng đối với tôi là cả một tương lai đang thử thách tôi và em cùng cố gắng. Chuyện tình này nó đã như là định mệnh và mình sẽ luôn cố gắng cho một tương lai tốt đẹp giữa mình và cô gái đấy. Mình đã thức suốt đêm để viết nên câu chyện này để dành tặng cho em í như một lời hứa. Cảm xúc lúc này của mình thật lắm. Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc câu chuyện này…
❤ Ngọc Ánh