Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Chúc cậu luôn hạnh phúc – Cơm Nguội

Chúc cậu luôn hạnh phúc
“Đêm nay… (#26_7_2016 ) tớ lại chẳng ngủ được cậu
ạ. ( cho phép tớ gọi nv vì đó là từ ngữ chỉ mối quan hệ bạn bè mà. Đúng không ) tớ mới vừa biết được bí mật đấy cậu ạ. Cậu có tò mò không? À, chẳng thể gọi đây là bí mật được đâu… vì “bí mật” này có lẽ tớ đã biết từ lâu rồi ý.. tớ đặt tên cho câu chuyện này cũng là mớ cảm xúc tớ đang trải qua (gọi là mớ cảm xúc vì nó chứa đựng nhiều cung bậc lắm, hờn, ghen, tức, giận, thậm chí là căm thù)… là SỰ PHẢN BỘI nhé cậu !!! Nhưng sự phải bội này nó chẳng khốc liệt như trong phim, nó cũng chẳng lâm li bi đát như trong truyện… nó đáng yêu lắm, thực sự nhẹ nhàng… nhẹ nhàng trôi… tớ gọi đó là SỰ PHẢN BỘI DỄ THƯƠNG
… TỚ và cậu từ một người lạ… quen nhau…. nói chuyện… nói yêu nhau… và đồng ý. Bắt đầu cũng có giai đoạn, nhưng có chỗ khác là giai đoạn ấy diễn ra trong một nốt nhạc, chẳng phải nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm. Người ta nói đúng, cái gì diễn ra quá nhanh thì cũng dễ dàng mất đi. Tớ đã k tin điều đó, vẫn yêu cậu rất nhanh vì trái tim tớ lạnh lắm cần sự quan tâm. Ấy vậy mà cũng chẳng trọn vẹn đâu.. “yêu xa” thì có khác gì đâu cơ chứ, vẫn một mình cute lạc lối, vẫn nhìn đám bạn có người yêu thương mà tim rối bời. Chỉ khác là, mỗi sáng thức dậy, tớ nhận dc một loạt tin nhắn yêu thương (hồi ấy cậu chăm nhắn tin cho tớ lắm cậu nhỉ) trưa về, cũng là tin nhắn yêu thương… tớ vẫn k quên đáp trả bằng những icon ngộ nghĩng đáng yêu… tối đến lại là những câu chuyện tâm sự, những công việc hằng ngày, những lần giận dỗi bé tí ti. Tớ dần quen với cảm giác yêu xa, nó không ồn ào, nó cũng chẳng cuồng nhiệt… cứ từ từ… mà lại bền lâu…. đó cũng là động lực để tớ duy trì mối quan hệ. Tớ gọi cậu là anh 🙂 mặc dù cậu ít hơn tớ một tuổi… nhưng cậu xứng đáng làm anh thật nên tớ cũng tin tưởng và gọi cậu như vậy đấy!
Chẳng muốn kể hết những kỉ niệm ra đâu… vì đôi lúc con người ta chỉ cần giữ trong lòng, bất chợt nhớ đến và mỉm cười, cũng đủ hạnh phúc rồi cậu ạ! Nhưng hôm nay đây, chính lúc này, tớ chẳng thể mạnh mẽ cất giấu, tớ muốn viết, tớ sợ… tớ mạnh mẽ quá sẽ quên hết tất cả về cậu – người yêu cũ à.
Thấm thoát thời gian cũng trôi qua… ngày ấy mình gặp nhau.. tớ vẫn sống đúng bản chất của tớ, hiền lành, có tí gì đó là quê mùa. Còn cậu, ấn tượng đầu tiên về cậu là đen, bình thường, duyên…. như một sự sắp đặt sẵn… chúng ta gặp nhau, cậu nhớ chứ? Cậu là người đi tìm, tớ chẳng trốn… nhưng tớ đã vẽ ra một cái sơ đồ vòng vèo để cậu khó có thể tìm ra.. vậy mà cũng tìm ra rồi đấy thôi. Tớ lên xe, tớ ôm cậu mà chẳng cần cậu phải nhắc, tớ thấy cảm giác an toàn 🙂 đi chơi, ngồi sau xe, ôm nhau… 🙂đó có dc coi là kỉ niệm chứ ???
Tiếp đó là chuỗi ngày hạnh phúc của tớ khi dc ở bên cậu…. tớ chẳng muốn kể nữa đâu… ng kể cũng mệt rồi chắc ng đọc cũng đang căm phẫn lắm. Tớ dừng lại ở đây nhé!
Thời gian vẫn cứ thế trôi, tớ trở về nhà, cậu vẫn nơi đó, vẫn là những dự địnnh dang dở….. cũng dc 2 năm rồi nhỉ. Tớ bắt đầu kể về “sự phản bội dễ thương nhé”
chúng ta đã có những mâu thuẫn k thể giải quyết. Cậu áp lực học tập, công việc, cậu thờ ơ…. tớ ngu ngơ k biết chuyện j xảy ra, tự cho rằng mối tình… nhạt. Lời hứa, lời thề….. bây giờ tớ mới nhận ra, đừng hứa… đừng thề, hãy để cho nó tự nhiên, mọi sự áp đặt hay nói cách khác là do con người tác động nó sẽ chẳng dc lâu bền. Tớ đã từng nghe câu nói này “nếu tình yêu tự nhiên sinh ra, tự nhiên tồn tại, thì hãy để nó tự nhiên sống, tự nhiên trôi” tớ đã để nó “tự nhiên” và kết quả nhận được là gì nào… là sự phản bội. Sẽ chẳng có gì đáng nói khi ngày cậu có cảm tình với người khác là chính cái ngày chúng ta đang còn yêu nhau 🙂 cậu bắt đầu khó chịu với tớ, khó chịu một cách dễ thương, cậu đã nói tớ rằng hãy tìm một ng khác chăm lo tốt hơn cho tớ :))) điều đó quá dễ thương phải không nào. Cũng tưởng như bao lần giận dỗi khác, tớ bơ đi, chẳng liên lạc gì với cậu cả, off 2 ngày chẳng một tin nhắn… ồ, điều cậu nói là thật,,, chứ chẳng phải đùa đâu. Tớ vẫn sống trong dằn vặt đau khổ cho rằng mình sai không quan tâm người yêu, ương bướng và hay cãi cùn với người yêu :))) cậu thấy tớ sống khổ sở nv mà cậu vẫn để im, cậu chẳng dám thẳn thắn đứng ra hét vào mặt tớ “ANH YÊU NGƯỜI KHÁC RỒI” cho tớ tỉnh giấc với. Cậu nhẫn tâm quá rồi cậu ạ. Hằng ngày, tớ vẫn cố kiếm tìm điều gì đó tớ k can tâm. Hôm qua đấy, tớ thấy cô ấy up hình chụp ở nhà bà nội :)) nhìn cái gáo múc nước với hình dáng cái bức tường thôi tớ cũng đoán ra rồi 🙂 à không, cái không khí chụp thôi tớ cũng đã đoán ra chứ, tớ giỏi ghê *tự khen* những stt của cô ấy làm tớ nhói đau lắm, mặc dù chẳng ám chỉ điều gì, chẳng công khau điều gì cả…. không dừng lại ở đó, tớ tiếp tục hành hạ mình bằng việc lục lọi tường của người yêu mới của cậu đấy ( bây giờ tớ đã khẳng định điều đó ) tớ đã tìm thấy điều tớ cần tìm, dòng tin nhắn bị cắt tên, có một người nói yêu thương một người, có một người kêu một người bằng “mắm” cái tên quen thuộc quá cậu nhỉ.
Tiếp đó, tớ mạnh dạn ib cho cô ấy, tớ chẳng ác cảm hay ghét gì cô ấy đâu… chí ít cũng cảm ơn vì cô ấy là người tớ yêu đã chọn. Cô ấy thành thật với tớ, kể cho tớ nghe ngày cậu đã nói thích cô ấy…. cô ấy cũng tốt, theo cảm nhận của tớ là như vậy.. chẳng đáng trách gì cả… khi 2 người k còn yêu nhau thì có người mới cũng là điều tất nhiên thôi. Chỉ ân hận vì bản thân đã tạo ra khoảng cách… khoảng cách đủ giết chết một tình yêu.
Cô ấy nói rằng cô ấy ghen tỵ với tình yêu cậu dành cho tớ, cách cậu đối xử với tớ trong thời gian qua. Nhân tiện đây tớ cũng cảm ơn cậu nhé
Cô ấy nói rằng 2ng đi chơi nhưng cậu k cho chụp hình :))) vì sợ tớ thấy và đau lòng… nhân tiện đây cậu hãy gạt bỏ suy nghĩ ấy đi nhé. Đừng sợ tớ tổn thương, vì cậu đã làm tớ tổn thương từ lâu lắm rồi
Và tớ nói rằng…. tớ đã chấp nhận tất cả… đối mặt…. đứng dậy và vượt qua… tớ chưa dám nói sẽ tha thứ cho cậu nhưng tớ dám nói sẽ k còn bận tâm về cậu nữa… nếu có người hỏi tớ về cậu, tớ sẽ trả lời “cậu đang ở sg, chạy xe và hít thở không khí ởthành phố ấy. Còn lại, tớ chẳng biết j về cậu nữa”
Khi biết sự thật ấy. Tớ đã vội vã gom hết kỉ niệm định đốt nó đi nhưng tớ đã làm khác, tớ cho kie niệm vào trong một chiếc rương nhỏ, khóa một chiếc khóa lớn và vứt cái chìa khóa đó đi :))) tớ nghĩ mk làm đúng, vì những thứ đó chỉ là vật vô tri vô giác…
Ai nói tớ ngu ngốc, tớ cũng chấp nhận, viết bao nhiêu stt buồn. Nhưng đây k phải stt, đây là một câu chuyện, một nỗi lòng, nỗi tâm sự mà bây giờ mới giải thoát được. Chúc cậu luôn hạnh phúc
Tớ mệt rồi ! Ngủ đây. Kết thúc chuỗi ngày đau buồn u ám…. :))))
Sáng dây t sẽ đăng mong c sẽ đọc dc :::))”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét