Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Gửi “Hoàng Tử Chăn Vịt”


Khi yêu xa, đừng xem tình yêu và người mình yêu là tất cả, hãy chỉ để đó là gia vị, làm nồng nàn thêm cuộc sống thường ngày…
Tôi đã yêu anh ấy không phải bằng con tim mà bằng chính cuộc sống của mình!Gần một năm yêu anh, tôi đã không nhận ra, tôi sống hạnh phúc được là vì anh. Phải, tôi để tâm trí mình lệ thuộc hoàn toàn vào anh. Tôi hạn chế tất cả các mối quan hệ, tôi khước từ tất cả những lời làm quen, tôi hủy tất cả lịch đi chơi với bạn bè chỉ cần anh muốn…cuộc sống là của tôi, nhưng tôi đã sống cho anh. Có lẽ vì lẽ đó, tôi luôn cầu toàn sự hoàn hảo về mặt tình cảm từ anh…Và vì thế khi yêu xa, tôi đã mất rất nhiều thời gian để cân bằng lại cuộc sống…
Và việc điều hòa tình cảm giữa lúc yêu gần và yêu xa thật khó khăn, khó khăn đến nỗi tôi coi yêu xa mang một nỗi đau cùng cực nhưng vô hình.
Cả ngày tôi thất thần đợi tin nhắn…
Giật mình mỗi lần chuông điện thoại reo…
Vớ lấy cái điện thoại một cách nhanh chóng khi tin nhắn đến…
Mong tất cả là anh đang liên lạc…
Tôi đang “săn” sự quan tâm từ anh…
Và có lẽ, tôi là người thợ săn bất hạnh!
Anh nói anh bận lắm, không quan tâm anh được…
À…ừ, đi du học chưa bao giờ là rảnh cả. Em hiểu!Em thông cảm!
Nhưng chắc chắn anh sẽ không bận bằng ngài Obama đâu, ngài ấy bận lắm, nhưng ngài ấy vẫn dành thời gian cho vợ và 2 cô con gái….
Không có ai là vô tâm, chỉ là tâm của họ không hướng về mình…
Trách móc, giận hờn, khổ đau, sợ hãi, khóc lóc…là những cảm xúc khi anh không nhắn tin cho em một ngày. Thế nhưng, không còn là lúc hờn anh sẽ đến bên dỗ dành âu yếm nữa, mà, đau sẽ tự lành, rách sẽ tự khỏi. Tự xoa dịu trái tim mình bằng chính nước mắt của mình…
Từ ngày anh đi xa, em thất thần mỗi ngày!không đi đâu ngoài đi học, tự giam mình trong phòng, ngột ngạt quá thì rảo bước ra đường, rồi lại thất thểu bước về, héo úa!Không phải vì yêu anh mà mất hết lý trí, mà vì những thói quen thường ngày khó bỏ. Thói quen bên anh ăn cơm, bên anh xem phim, bên anh đi chơi…thói quen bước trước là anh bước sau là em…!
Và rồi, anh à, em nhận ra, em cần phải tự giải thoát mình trong vòng luẩn quẩn tình ái!
Em đã thử một ngày không trực chờ điện thoại của anh, và em thấy thanh thản quá, em thở dài thoải mái…
Em lấy lại tinh thần, đặt ra mục tiêu mà trước nay em chưa bao giờ nghĩ tới, đó là sẽ cố gắng để đi đến nhiều miền đất lạ bằng chính đồng tiền mình làm ra…
Và em nhận ra, cuộc sống của mình là sống cho mình, anh và tình yêu không phải là tất cả nữa mà là động lực cho em sống và đối đãi tốt với bản thân mình!
Cuộc sống thật tươi đẹp khi mình cố gắng chinh phục ước mơ mà lại có một tình yêu ngọt ngào luôn đồng hành…Đẹp biết mấy!
Gửi những cô gái yêu xa:Khi yêu xa, đừng coi anh ấy là cuộc sống của mình nhé, cuộc sống là diễn ra thường nhật, anh ấy lại ở xa, sống vì anh ấy thì khác nào chúng ta đang sống như người vô hồn…
Gửi những chàng trai yêu xa:Cô gái của các anh có lẽ đang thấp thỏm chờ điện thoại anh, có lẽ đang nhớ nhung anh da diết, có lẽ đang sợ hãi tột độ, có lẽ đang tự giận anh và tự tha thứ cho sự vô tâm của các anh đó. Nhấc điện thoại và gọi cho cô gái của các anh đi nhé…!
Hà Nội hôm nay đẹp ngày, may quá không mưa để nỗi nhớ bớt chứa chan…!
Em yêu Duy…! Em đợi Duy về…!
Hà Nội, ngày 25 tháng 7 năm 2016.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét